TRUYỆN MỚI
Loading...
Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Hồi ký bão lòng - Phần 17

03:00:00
Đã quá nửa đêm, tôi không thể nào chợp mắt được, bầu trời bên ngoài tối đen, chỉ có những ánh đèn an ninh vàng đục héo hắt là còn sáng ở những dãy hành lang, các buồng giam im ắng đến ghê người, tôi nhỏm người dựa vào tường, giờ này cũng đã bước sang một ngày mới, hôm nay là thứ 7, ngày thứ 7 luôn là ngày tôi cảm thấy lòng mình tê tái nhất, đã là ngày thứ 7 thứ mười hai kể từ khi tôi bị bắt lên đây, tôi vẫn đếm, vẫn nhớ và vẫn đau đớn từng ngày.

Ngày hôm nay tôi có thêm một lý do để đau đớn, để khắc khoải, để cắn dứt.Thứ bảy này cũng là sinh nhật lần thứ 24 của em.

Tôi rướn người như muốn gọi, muốn kéo, muốn van nài, muốn nhờ cơn gió kia mang về cho em những lời yêu thương sau song sắt, tôi muốn gửi tới em lời xin lỗi thứ 102 của tôi, 102 ngày trong trại giam, mỗi ngày tôi đều đặn gửi tới em, tới gia đình thân yêu của tôi, tới bạn bè và những người đã luôn ở bên tôi, một lời xin lỗi.

Những kỷ niệm cứ tới tấp ùa về. Ôi những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây bỗng như những cái tát khủng khiếp giáng vào mặt. Còn nỗi khổ nào lớn hơn nỗi khổ về mặt tinh thần như thế này?

Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao em.  Ngày nào đã quen nhau, vì chung hướng đời, mình trót trao nhau nụ cười. Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim. Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình. Tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên em.

Cho đến hôm nay, với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau. Còn đâu những đêm anh dìu em lối về, buồn kể nhau nghe chuyện đờị . Tình mình nay chết như lá uá thu rơi. Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình. Ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương.

Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến. Đừng thương tiếc chi, chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời. Tình mình nay chết, như lá úa thu rơi. Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình. Tuy đã xa nhau rồi, nhưng không bao, không bao giờ quên em.

Tiếng hát như nghẹn lại trên môi, tôi hát khe khẽ cho tôi nghe, tôi hát khe khẽ cho gió nghe, tôi hát khe khẽ cho chính cuộc đời của mình.

Một cơn gió lạnh ùa vào buồng giam, một cơn gió kỳ lạ. Rồi trời bỗng đổ mưa sầm sập. Cơn mưa quăng quật những suy nghĩ miên man của tôi, có những tiếng rung rít như than van, ai oán. (Điều kỳ lạ là cả hai lần, trong thời gian tôi đi tù, cứ đúng ngày sinh nhật em thì trời lại mưa rất to). Có lẽ ông Trời cũng thấu hiểu và đồng cảm được với nỗi khổ của một thằng tù như tôi thế này.
Trận mưa to khiến những thằng tù bị đánh thức, ngác ngơ.
Thấy tôi ngồi trầm ngâm. Một bạn tù "trách nhiệm" hỏi:
-    Không ngủ được hả mày? Trời mưa to quá, không biết lúc này ở nhà có ai bị đánh thức như tao với mày thế này không?
-    "Ở nhà có ai bị đánh thức như tao với mày thế này không" ư?... Sao mày lại hỏi cái câu hỏi như xát muối vào lòng tao như thế này cơ chứ?...
-    Còn thuốc lào không?
-    Còn
-    "Báo nhân dân" hay "báo thể thao"?
-    Nhân dân
-    Vậy tốt. Mày đưa đây tao quấn một điếu...
Tôi cầm dải giấy đã được xé sẵn từ tờ báo "nhân dân", sở dĩ tôi hỏi giấy quấn thuốc lào là xé từ báo "nhân dân" hay báo "thể thao" là vì giấy của báo "nhân dân" mỏng, dễ quấn và sẽ ít độc hại hơn các loại giấy báo khác.

Tôi tự mình quấn một điếu thuốc nhỏ đủ để cho vài người hút, trong tù tôi cũng đã tự học cách quấn thuốc, để những lúc thế này có thể tự "bem" lấy mà không càn phải nhờ "xe" (thường thì có những thằng "xe" chuyên phục vụ "điếu đóm", bưng bê).

Tôi "bập" trước, rít thật sâu. Phê lòi. Tôi cố giữ thăng bằng nhưng cũng không được, người tôi từ từ "hạ" xuống "mà", tôi thấy trần nhà quay tít. Đêm hôm hút thuốc lào kinh thật.
Hồi đầu lên đây tôi cũng không hút đâu, nhưg rồi sau cứ chan chán nên mỗi ngày cũng "làm" một hai "phát". Kể cũng buồn cười thật, có những lúc thuốc lào bị hết do trại "làm chặt" vì có đoàn kiểm tra vào, lúc ấy tư dưng tôi thèm được hút (có lẽ cũng là từ tư tưởng thôi) mà không có, thế là cũng "a dua a tòng" bức xúc giống anh em, người cứ "nhấp nha nhấp nhổm". Lúc đó tôi bảo với lũ tù: Mịa nó chứ, sau này tao về, tao sẽ mua cả cân thuốc lào để trong phòng hút cho nó sướng.
Nhưng nói vậy thôi, chứ khi về tôi cũng xin chắp tay "vái cả nón" cái món "sâu kèn" ấy.

>>>
Gần sáng, tôi cố gắng ngả lưng một tí, nhưng vừa chợp mắt thì bỗng giật mình vì tiếng gào thét, tiếng gọi tên nhau í ới
-    Anh em ở lại may mắn nhé... Tôi đi "trả án" đây...
-    L...... ơi..... Nhắn nhà anh là anh "đi" rồi nhé..........
-    Cố gắng nhé anh ơi.........
-    "Đi" mát mẻ..............
Bên kia dãy giam chẵn là tiếng phụ nữ gào khóc đến lạc cả giọng....
-    Con ơi.......... con....ới.... mẹ........ "đi".... mẹ... "đi"................
Tôi vùng nhỏm dậy, thì ra là tiếng kêu, tiếng gào thét của những kẻ bị án tử hình đang chuẩn bị được đưa ra trường bắn...
Trời vẫn mưa rất to...
Tôi nhổm hẳn lên song sắt nhìn xuống. Phía dưới là Thân "dái cá" và Nam "cu chính" đang lê lết. Tiếng xích sắt dưới chân va đập loảng xoảng. Thân "dái cá" đang cố rướn người ngoái lại phía những dãy buồng giam. Chẳng biết khoảnh khắc cuối cùng của đời một con người sẽ thế nào khi biết chỉ một lát, một lát nữa thôi, sẽ có những loạt đạn lấy đi của họ mạng sống. Nam "cu chính" không còn bước nổi, đôi chân hắn như cố níu lấy mặt đất, hắn bị ốp hai bên bởi năm sáu "chú" công an.

Tiếng phụ nữ gào khóc phía bên dãy chẵn vẫn văng vẳng như xé ruột. Tôi không biết tên, nhưng có lẽ chị ta phạm tội buôn bán ma tuý.
Vậy là sáng nay, một ngày thứ 7 mưa gió, có tới ba phạm nhân phải đi thi hành án tử hình.
Tôi lặng người đi rất lâu bên song sắt.
Tử hình, đó là hình phạt dành cho những bị án phạm trọng tội. Tư tưởng họ hầu như đã xác định là phải chết, thế nhưng đa phần cứ đến những giây phút cuối cùng thế này, phần NGƯỜI trong họ trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Án tử hình bao giờ cũng được thi hành vào buổi sáng sớm, những người bị án tử hình biết điều đó, nên họ sợ nhất là cái giây phút có tiếng mở cửa lúc 4 - 5 giờ. Họ thường chỉ ngủ vào ban ngày vì có lẽ chỉ có ban ngày mới cho họ được một giấc ngủ "yên tâm" nhất. Ban đêm họ sẽ thức, thức và chờ đợi.
Nhiều đêm nghe tiếng tử tù kêu than, rồi hát, nghe ai oán lắm.

Sau khi được đưa ra khỏi "ca" (phòng biệt giam dành riêng cho tử tù), bị án sẽ được đưa đến một căn phòng chung bên ngoài, lăn tay, chụp ảnh, xác định đúng người đúng tội, sau đó sẽ nghe đại diện viện kiểm sát và toà án đọc quyết định thi hành án.

Trước khi đi bắn, phạm nhân được một đặc ân, đó là được ăn một bát phở (cháo hoặc xôi...), hút một điếu thuốc và viết thư về cho gia đình. Tuy nhiên cũng chẳng có mấy phạm nhân đủ bình tĩnh mà ăn uống được gì vào cái thời khắc đó.

Kết thúc các thủ tục, phạm nhân bị dẫn giải ra xe chuyên dụng (tay bị còng, chân xích) để ra pháp trường. Tại pháp trường, những huyệt mộ đã được đào sẵn, những bị án sẽ bị buộc chặt vào một cái cột, bên cạnh có quan tài gỗ, bị bịt mắt.
Sau tiếng lệnh đanh gọn, một loạt tiếng nổ vang lên, tử tù gục đầu xuống, sau đó là một phát đạn gọi là "nhân đạo" nhằm tránh đau đớn khi chưa chết hẳn, do một vị chỉ huy dùng súng ngắn bắn xuyên qua thái dương.
Cuối cùng là pháp y làm việc, xác định hoàn tất thủ tục thi hành án.

Những kẻ bị án tử hình có một bài hát nghe rất thê lương (dựa theo bài gì đó mà: Tôi xa Hà Nội, năm lên 16, khi vừa biết yêu ấy):
"Hôm nay đẹp trời, anh ra trường bắn, nơi ngoài gốc đa, tay anh bị còng, chân anh bị xích, đưa ra Cầu Ngà. Hoả Lò ơi thế là anh sắp đi xa, thế là anh sắp ra ma. Em yêu ơi anh sẽ không trở về... Ca 3 ơi anh sẽ không trở lại.... Còn đâu nữa ước mơ của ngày xưa.

Năm viên đạn đồng, xuyên qua thân xác, thân thể nát tan. Thêm viên đạn đồng, xuyên qua màng óc... Anh ra ma rồi.
Hoả lò ơi... Thế là anh đã đi xa...Thế là anh đã ra ma…"

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer